Truyện Sex Tình mãi xanh – Tác giả Hoài Cổ

Phần 57

Hà nội… chiều cuối năm, nơi quán quen, tôi và em ngồi trên tầng cao ngắm cảnh hồ Tây, sương mờ che phủ, gió vẫn thổi lên từng hồi. Tôi nhấm từng ngụm café sữa thơm và ngắm em ăn kem, càng ngắm càng thấy em xinh đẹp và quyến rũ, từ ngày yêu nhau đến giờ cũng chỉ có hôn thôi, chưa làm ăn được gì cả.

Tầng 4 hôm nay vắng tanh chỉ có mỗi tôi và em ngồi, gió lạnh thế này mà mò lên đây có khi người ta lại tưởng bị thần kinh, may quá tôi chọn chỗ góc khuất, vẫn ngắm cảnh hồ, ngắm người đi đường được mà lại không bị lạnh. Ngồi sát bên em, nhiều lúc răng va vào nhau côm cốp mà em thì cứ hơn hớn ra, em bảo em yêu mùa đông lạnh, em thích. Tôi vòng tay qua ôm em, rúc mũi vào tóc em để ngửi, hương thơm nồng nàn ngất ngây, tôi thơm vào má em, thủ thủ bên tai:

– Thơm thế…

– Hì hì… em mới gội đầu hôm qua đấy.

– Mùi cà phê thơm mà…

– Á à… ghét nhớ… không cho ngồi gần nữa.

Em vùng vẫy đẩy tôi ra tôi lại càng sát vào, tôi ghì em thật chặt rồi hôn, trên này lạnh mà được hôn thật là sướng, rất ấm, hai đứa đắm đuối hôn nhau chùn chụt tự nhiên cứ như ở nhà, chẳng để ý gì đến xung quanh cả, lúc đấy phê lắm…

Nhưng tôi vẫn nghe thấy tiếng hơi lạch cạch, mở mắt ra thấy em bưng bê nước đang nhòm trộm, tôi kệ nói nhỏ vào tai P:

– Có người đang nhòm mình kìa…

P giật thót mình ngoảnh lại, mặt đỏ bừng vì ngại, tôi cảm tưởng em muốn chui xuống đất để trốn.

– Sao phải ngại em, họ nhòm mình chứ mình có nhòm họ đâu…

– Anh này… xấu hổ chết đi được.

Em cứ nằng nặc đòi về, tôi bảo vẫn sớm mà hay là mình lên cầu Thanh Trì ngồi nhé, ý tôi là lên đấy hôn nhau tiếp, vẫn đang thèm, được em đồng ý ngay. Lúc đi xuống cầu thang nhìn mãi không thấy cô bé vừa rình trộm đâu, trốn rồi thì phải, tuổi mới lớn thường thế mà, đôi khi có những cảm giác rất lạ, chắc là đang dậy thì…

Ngồi ở trên cầu đang ôm nhau thì có chuyện. Đúng lúc cao trào, tôi đang hôn em đắm đuối, hai trái tim yêu đương đang gần hòa cùng một nhịp thì… điện thoại rung, có tin nhắn, mất hứng thật đấy… tin nhắn QC, hôm nay là cái ngày gì không biết, hôn không phát nào đến nơi đến chốn… em hỏi:

– Anh lưu tên em trong điện thoại là gì?

– Đố em biết.

– Em không biết mà, anh nói đi.

– Cho anh thơm 2 cái anh nói…

– Ưhm… đây…

Em chìa má ra tôi thơm 2 phát vào 2 bên má…

– Anh lưu là… Kem… hi hi.

– Thật á… cũng hay đấy… em thích kem mà.

– Thế em lưu tên anh là gì? – Tôi hỏi lại.

– Đố anh đấy… em cười khúc khích đố lại tôi.

– Anh không biết… cho em thơm anh 2 cái nè… nói cho anh biết đi…

– Anh khôn thế… không nói…

Tôi cũng tò mò muốn biết xem là em lưu tên tôi là gì, lấy điện thoại ra tôi nhắn cho em một cái tin ngắn, máy em có tín hiệu tôi thấy em mở ra đọc, tò mò quá tôi nhòm sát vào nhưng em giật ra rồi giơ tay lên cao không cho tôi nhìn, một người thì cứ giấu đi, một người thì cố gắng nhìn, hai đứa giằng co nhau thế là em tuột tay điện thoại… bay vèo xuống sông, tôi chỉ nhìn thấy mang máng là ‘NTC’

Xong, mặt em ỉu xìu:

– Tại anh đấy, rơi điện thoại của em xuống sông rồi…

Tôi ôm em vào lòng, cầm tay em an ủi:

– Anh xin lỗi… Thôi mất cái này lại có cái khác mà, càng có cái mới.

– Nhưng mà em tiếc.

– Tiếc gì? Cái đấy cũ rồi, mai anh đền cho cái khác…

– Điện thoại em không tiếc, em chỉ tiếc tin nhắn thôi.

– Tin nhắn của giai nào hả?

– Giai nào nữa… đồ ngốc…

Tôi đưa em về, dưới chân cầu bên đê có một con đường mòn ra phía bờ sông, ban ngày xe chở vật liệu vẫn chạy, tôi đánh liều bảo em hay là ra thử chỗ điện thoại vừa rơi xem có thấy không? Ý tôi không phải là tìm điện thoại, không rơi xuống nước thì cũng vỡ tan rồi, mà tôi muốn tìm cái sim, hoặc là thấy vắng vắng xuống thử đấy xem thế nào.

Chạy xe dưới gầm cầu được một đoạn đã tới bãi bồi sát bờ sông, điện thoại chẳng thấy đâu, chỉ thấy bãi cỏ rộng quanh trụ cầu, thấp thoáng là những hàng lau, xung quanh che chắn, một vị trí vừa thoáng vừa kín đáo, tôi dựng xe hai đứa ngồi… ngắm sông.

Gió dưới sông thổi lên vù vù, thỉnh thoảng có xà lan đi dưới sông dọi đèn loang loáng, trên cầu xe vẫn đi lại, chẳng ai nhìn thấy chúng tôi cả, ngồi ở đây nhìn ra dòng sông rộng bao la, cảnh rất lãng mạn mặc dù hơi lạnh.

Tôi ngồi sau ôm em vào lòng, hôn lên tóc lên cổ em từ phía sau, hình như em thấy hơi nhột nhưng mắt vẫn nhắm hờ, lim dim, hơi thở có phần gấp gáp. Ở phía trên đôi môi tôi đang thám hiểm khắp khuôn mặt xinh đẹp thì phía dưới một tay vẫn ôm eo, một tay đã chạy tứ tung, xoa nhẹ vào cái eo mềm mềm thon gọn rồi đưa xuống đùi, tay tôi vuốt qua cái mông cong theo phản xạ, một đường cong quyến rũ chết người, sờ qua lớp quần jean nhưng cũng kích thích lắm, đầu óc tôi lại nghĩ linh tinh toàn chuyện gì không đâu.

Cứ để em ngồi trên yên xe tôi nhảy xuống đứng kẹp giữa hai chân và quay mặt vào phía em, ngay trước mắt tôi là ngực em đang phập phồng, hơi thở dồn dập của em sát bên tai, hai cơ thể cọ sát vào nhau làm cho tôi thấy nóng lên, chắc là em cũng vậy, đôi má em đang ửng hồng.

Em kéo tôi lại để hôn, hai đôi môi lại dính chặt không rời, cái lưỡi tôi như con rắn cứ ngoáy tìm lưỡi em làm cho em đê mê, người em mềm ra, hai tay ôm chặt lấy người tôi hút vào như nam châm, có cảm giác như em bị kích thích quá không kiểm soát nổi mình nữa.

Tay tôi lại xoa lưng em nhè nhẹ, rời môi ra để nghỉ lấy hơi xong tôi lấy hai tay đỡ cho em khẽ ngả ra sau, tôi hôn lên cổ em đắm đuối, em kêu lên “ư… ư…” tôi úp mặt vào đôi ngực em đang phập phồng trước mặt, qua mấy lớp áo nhưng tôi vẫn cảm nhận được đôi gò bồng đảo của em căng tròn nhựa sống, mềm mại và ngọt ngào. Tôi cứ úp mặt vào đấy mà hít, mà dũi, em cong người lên, miệng rên ư ử, chim trong quần tôi bây giờ cương cứng hết cỡ, ước gì đôi bàn tay em cho vào và vuốt ve nó…

Mặt vẫn úp trên ngực em, một tay vẫn đỡ eo, tay kia đã luồn qua mấy lớp áo sờ vào lớp da thịt mát lạnh sau lưng em làm em khẽ rung mình, không biết vì kích thích hay vì lạnh, mặt em vẫn hơi ngửa ra cảm nhận mặc cho tôi thích làm gì thì làm, tôi vẫn hôn ngực em qua vài lớp áo, có lúc tôi rúc hẳn vào cái khe sâu hoắm giữa hai vú em, để đắm chìm vào không gian êm ái và mùi cơ thể em, sao mà đê mê đến thế.

Tôi càng bị kích thích mạnh khi tay kia xoa lưng em và chạm phải cái dây áo lót, khiến tôi khẽ rung mình, cảm giác lâng lâng thật là sướng, bàn tay theo phản xạ cứ miết trên làn da mềm mát lạnh của em và tiến và phía trước, đi qua nách lại khiến em rùng mình. Tôi bây giờ đã chuyển lên hôn em từ lúc nào, hai môi lại hút chặt vào nhau, bàn tay phía dưới đã leo tới đỉnh núi đang phập phồng như ngọn núi lửa sắp phun trào, chỉ còn cách một lớp áo mỏng nữa thôi.

Vẫn hôn đắm đuối, em vẫn đang đê mê sung sướng, tay tôi xoa nhẹ quanh áo lót của em, cảm nhận ngực em khá to và mềm mại, theo phản xạ mấy ngón tay như con rắn khẽ lách vào qua khe hẹp, khi bàn tay ôm trọn được bầu ngực em, cảm nhận được cái đầu ti bé xíu đang dần cứng, khuôn ngực em mềm và ấm nóng làm tôi như tê đi…
“Bốp…”
Tôi bàng hoàng thoát khỏi cơn say tình, em đã dành cho tôi một cái tát…

Em giận, cả quãng đường về chẳng nói với tôi một câu. Đêm nhắn tin cũng chẳng thèm trả lời, tôi nhớ ra là em đã rơi mất điện thoại sao mà trả lời được, mà nếu có điện thoại khi em cũng không trả lời đâu, em giận thật rồi, ai bảo cho tay vào sờ vú em mà không hỏi ý kiến, vô duyên.

Ngày hôm sau tôi đi mua cái điện thoại mới tặng cho em, định sẽ làm em bất ngờ nhưng không biết gặp em ở đâu bây giờ. Tôi xuống trường tìm khắp nơi nhưng không thấy bóng dáng em, mà rõ ràng hôm nay thì vẫn có lịch học.

Buồn, lên quán quen làm ly cà phê vậy. Tôi lò dò đi lên gác, tí ngã ngửa khi thấy em đang ngồi ăn kem một mình ở trong góc, gió lạnh thì cứ thổi vù vù. Nhẹ nhàng tôi tiến đến sau em ‘Òa’… Em chẳng thèm ngoảnh mặt lại, còn nói giọng hờn dỗi “Òa gì mà òa, làm người ta đợi mãi”.

Ô hay, đợi từ bao giờ? Ai biết được?

Tôi còn đang ngô nghê chưa hiểu gì thì em quay lại, mặt em cứ tỉnh bơ ra, không giống như tối hôm qua chút nào:

– Sao anh biết em ở đây mà tìm?

– Anh có tìm đâu, anh đi uống cà phê mà…

– Nhớ nhá… Anh uống đi… em về…

Vừa nói em vừa đứng dậy định về thật, tôi nắm tay em kéo lại:

– Từ từ đã… nghe anh nói 1 câu, tặng em 1 món quà… rồi em về cũng được…

Hình như em chỉ chờ có thế, tôi chưa nói hết câu em đã ngồi xuống rồi, đúng là con gái, tôi lại nhẹ nhàng như đẩy xe hàng ngay:

– Anh tìm em từ chiều đấy… biết kiểu gì em cũng ở đây nên anh tới…

– Điêu…

– Thật mà, con tim anh mách bảo 100% em ở đây…

Em cười hì hì tít cả mắt lại, gương mặt lại tươi tắn đáng yêu lắm ý, nụ cười em tỏa ra ấm áp như nắng chiều xua đi lạnh giá.

– Em thấy anh siêu không? Em ở đâu anh biết hết…

– Vâng…

– Em nhắm mắt lại đi, anh có món quà này tặng em.

– Quà gì đấy anh? – Em tò mò.

– Thì cứ nhắm mắt lại đi…

Đôi mắt em lại lim dim, hàng mi cong vút như tán lá dừa dưới nắng chiều, đôi môi đang mím kia chả lẽ lại hôn cho phát, tôi ghé vào tai em thì thầm:

– Hôm qua giận anh à? Sao nhắn tin không trả lời?

Em đang chờ đợi món quà, tôi hỏi thế làm em cụt hứng lắm, tôi biết nên cố tình hỏi.

– Anh này… điện thoại em rơi xuống sông mà.

– Ten tèn… quà đây…

Tôi thích tạo nhưng khoảnh khắc không ngờ tới như vậy, nên nhớ lâu. Được tôi tặng gói quà em thích lắm, càng bất ngờ hơn khi đó là chiếc điện thoại.

– Em thích không?

– Đẹp lắm anh ah, em rất thích, cảm ơn anh.

Tôi đứng và ôm em trong vòng tay, má áp vào tóc em thơm lừng.

– Một ngày không được nghe giọng nói của em là anh không chịu được… anh rất nhớ em…

– Mi tu…

Em khẽ cười, mắt lim dim nhìn xa xăm, tôi hôn vào má em nhẹ nhàng. Trong lòng thấy ấm áp, một cảm giác hạnh phúc tỏa lan khắp muôn nơi.